Rằm tháng chín. Đêm thanh trăng tỏ. Hai vợ chồng Hồ-Điệp đang dắc nhau dạo chơi trên bờ sông C..., bỗng gặp phải một trận mưa dữ dội; hai người hối-hã trỡ về nhà ngồi buồn xo bang-khoảng thương tiếc mải cái không-khí đìu hiu mà cả hai đã được im lim ngắm cảnh. Mưa. Mưa mãi, mưa sao rả-rít. Ngọn gió thôi vù... Mấy hàng dương dọc theo bên đàng lắc lẻo, sợi tơ dương rì-rào, văng-vắng đưa ra những giọng đờn thiên nhiên êm ái. Mưa... Mưa mải. Bội bực, vợ Hồ-Điệp bảo : « Này anh, đêm càng buồn, cảnh thêm vắng, không lẻ anh đề em ngồi may im-lặng cầm canh, vậy anh biết chuyện chi thanh-thú, anh thuật cho em nghe anh nhỉ?» Tánh hay yêu vợ, nghe vợ hỏi, Hồ Điệp cố ý soạn trong tâm trí một chuyện nào thâm thúy, lâm-ly để thuật lại cho vợ nghe. Định tâm một chặp, Hồ-Điệp ra vẻ đắc ý, mở lời rằng: "Được nhưng câu chuyện anh sắp nói đây có hơi thống thiết, sợ làm nhọc dạ em trong đêm mưa gió chăng?"
- Djibouti Di Hận
- NXB Bảo Tồn 1935
- Lê Ngọc Vị (Hồn Lệ)
- 44 Trang
- File PDF-SCAN

0 Comments